Hòn Khô là một đảo nhỏ cách thành phố Quy Nhơn (Bình Định) chừng 20 km, thuộc địa phận xã Nhơn Hải. Gọi là Hòn Khô là bởi đảo chẳng có gì ngoài mấy dãy núi đá cheo leo, khô khốc cố ngoi ra biển.
Trên đảo, chỉ có duy nhất một ngôi nhà nằm lọt thỏm sau vách núi. Đó là chốn dừng chân của khách xa để uống ngụm nước, đặt lưng xuống cánh võng nghe miên man biển cả mây trời… Hòn Khô không đủ lớn để chứa những nhà hàng, khu dịch vụ dù là nhỏ nhất. Ấy vậy mà lại có sức quyến rũ lạ kỳ! Hằng năm, đảo vẫn thu hút được một lượng khách đáng kể từ các trung tâm lữ hành, khách sạn.
Đảo hoang vắng, trơ trọi. Bốn mùa ở đảo là bốn mùa gió biển thi nhau đùa cợt xô đẩy vào vách đá. Những con sóng bạc đầu lại có vẻ thích thú với việc tạo hình cho đá hơn. Chúng miệt mài đêm ngày chăm chút, tỉa tót khiến đá cũng mềm lòng mà uốn éo, ngả nghiêng. Hòn Khô thật biết chiều chuộng những đôi chân ưa khám phá mạo hiểm. Nó buộc khách xa phải thở hổn hển trèo hết vách này đến dốc khác để rồi trả công bằng cảm giác khi lên tới đỉnh. Ở đó, người ta mới cảm hết được sự khoáng đạt, bao la của biển cả. Phía xa xa là toàn cảnh thành phố Quy Nhơn được thu gọn trong tầm mắt…
Bãi tắm ở Hòn Khô vẫn giữ được nét hoang sơ, mộc mạc. Không chỉ sở hữu làn nước biển xanh trong, đảo còn được bao bọc bởi rạn san hô muôn màu. Điểm đặc biệt là chúng có nhiều ở trong vùng nước cạn, trẻ con tha hồ nhìn ngắm. Lặn san hô trở thành một đặc sản du lịch Hòn Khô.
Nhưng ở đảo không chỉ có bấy nhiêu. Từ lâu, đây đã là địa chỉ sinh sản quen thuộc cho họ nhà rùa (dân gian hay gọi là vích, đồi mồi). Cứ đến mùa, những con rùa biển lại rẽ sóng hướng thẳng vào bãi cát Hòn Khô. Có năm, chúng lên hàng đàn. Với người dân làng chài, được nhìn thấy rùa con bóc vỏ chạy xuống biển là một điều may mắn, hứa hẹn mùa ra khơi thuận buồm xuôi gió…
Ngoài ra, du khách còn được thưởng thức dưa hấu trồng trên đảo. Những trái dưa chắt mót hết khả năng chất dinh dưỡng trên vùng đất khô cằn, nắng gió. Chúng không phải là loại dưa ngon nhất nhưng chắc chắn là một trong những thứ dưa quý giá nhất… Nó đong đầy cái tình của đảo, của con người xứ biển. Khách về rồi mà cứ lưu luyến một Hòn Khô chòng chành vách đá, bọt sóng, râm ran câu chuyện những chú rùa và vị ngọt ngọt mặn mặn của trái dưa đảo nhỏ.